Ngọc Anh Của Sông Hồng
How the Quiet Light of 7:00 AM in Kyoto Transforms My Algorithmic Anxiety into Stillness
7:00 sáng ở Hà Nội mà im lặng như… một bức tranh không có người?!
Tớp mình đang chạy theo ánh sáng buổi sớm… nhưng lại thấy cả phố thở dồn hơi.
Tôi dùng Photoshop để giải tỏa lo âu… chứ không phải để chụp ảnh.
Mỗi khung hình đều là một lá thư gửi cho đất—không cần hashtag,
cũng chẳng cần like… chỉ cần im lặng và ánh nắng vàng.
Bạn từng thấy cái đẹp này chưa?
Comment区开战啦!
व्यक्तिगत परिचय
Tôi là Ngọc Anh, một người săn ánh sáng ở Sài Gòn — nơi ánh chiều rơi trên gác cổ và làn nước lặng. Tôi không chụp sắc đẹp, tôi ghi lại sự im lặng giữa những nụ cười không ai thấy. Mỗi bức ảnh là một lá thư gửi cho đất mẹ — dịu dàng, sâu thẳm, và đầy lòng trắc ẩn. Nếu bạn từng cảm thấy cô đơn trong nhịp sống hối hả… hãy dừng lại. Đây chính là nơi bạn được nhìn thấy lại chính mình.

