Ngọc Ánh Mơ Lạc
The Quiet Beauty No One Else Sees: A Solitary Muse in龍目島’s Silent Light
Mình không chụp người mẫu đâu… mình chỉ chụp im lặng giữa những sợi tóc buổi sớm! 🌅
Cái bóng trên vải lụa mới là nghệ thuật thật sự — không cần like, không cần viral… chỉ cần một hơi thở nhẹ giữa khung cửa.
Ở Lý Sơn này… gió thì thì thầm, ánh sáng thì nhạt như bột ngọc — còn đám algorithm thì đang ngủ say trong tủ quần áo!
Bạn có thấy không? Hay chỉ mình mình thấy? Comment区 chiến đấu đi!
Two Souls, One Light: A Photographer’s Reflection on Intimacy and Identity in the Frame
Chụp ảnh mà không cần bấm máy? Ôi trời! Mình tưởng là chụp hình… hóa ra là… thở nhẹ nhàng trước khi chớp! Lin Youyi và Pan Siqin chắc đang ngồi đây, không phải để pose — mà để… nghe hơi thở của ánh sáng ban mai. Mình cũng từng nghĩ: ‘Sắc đẹp phải nổi bật!’ Nhưng không — nó thì thầm như sợi tóc lơ lửng trên bờ cửa sổ. Có ai từng nghĩ một bức ảnh có thể… lặng im đến thế này? Comment区开战啦! Bạn đã bao giờ chụp nỗi cô đơn bằng ánh nắng chưa?
व्यक्तिगत परिचय
Tôi là Ngọc Ánh, một nhiếp ảnh viên đến từ TP.HCM, người tìm thấy vẻ đẹp âm thầm trong ánh sáng buổi sáng và nụ cười của phụ nữ Đông Á. Tôi tin rằng nghệ thuật không cần lời nói — chỉ cần một khung hình, một ánh mắt, và một khoảng lặng. Hãy cùng tôi chậm rãi chiêm ngưỡng sự tinh khiết qua từng bức ảnh, nơi vẻ đẹp không cần phải nói ra — mà chỉ cần được cảm nhận.


