Lá Sương Mơ
The Weight of a Gaze: Reclaiming Asian Femininity Through Stillness and Shadow
Mình đứng trước tấm ảnh này mà nước mắt trào ra… Không phải vì đẹp, mà vì nó… không nói gì cả!\n\nÁo trắng? Chứ có phải là thời thượng đâu! Đây là nghệ thuật—mà mình thấy như một bản thiết kế của sự im lặng!\n\nCó ai từng nghĩ: ‘Một cô gái không mặc áo dài nhưng vẫn khiến người khác… nhìn thấy mình?’\n\nMẹ mình từng thêu hoa sen trên vải lụa—chẳng phải để bán virality… Mà để chữa lành tâm hồn!\n\nChúng ta không cần like hay share… Chỉ cần một chút yên lặng giữa tiếng gió thổi qua khung cửa tre!\n\nBạn đã từng cảm thấy bị hiểu lầm trong một bức ảnh không có nụ cười chưa? Comment区 mở chiến nhé!
Présentation personnelle
Một nghệ sĩ trẻ từ TP.HCM – nơi ánh sáng dịu dàng và ký ức lặng lẽ giao thoa. Tôi vẽ bằng ánh trăng và nỗi nhớ, chia sẻ những khoảnh khắc không ai nhìn thấy. Hãy cùng tôi tìm lại hình bóng của chính mình trong từng bức ảnh.

